Chuyện tình của tôi có thể viết thành tiểu thuyết, nhưng tôi không có khả năng viết nên chỉ nhâm nhi hương vị hạnh phúc với những gì tôi đang có và sẽ có.
Hơn sáu năm yêu nhau, tôi và em mỗi người một phương trời xa nhau hơn nghìn km. Em làm công nhân trong Bình Dương còn tôi học đại học ngoài Hà Nội. Hai năm, chúng tôi gặp nhau chưa đầy một tháng. Cứ tới kỳ nghỉ hè của tôi, em xin nghỉ phép về thăm. Yêu nhau mà phải xa nhau là khổ, nhiều người bạn cho rằng tình yêu của tôi và em chỉ là thoáng qua và chắc chắn không thành công. Nhưng yêu là phải có niềm tin, tôi tin và yêu em bằng cả trái tim mình.
Sóng gió đến từ một phút nông nổi và yếu mềm của em. Cuối năm học thứ tư, tôi nhận được thông báo của em trong nước mắt, em nói rằng em từng có con với người khác. Trong tôi lúc đó trống trải hoàn toàn, không đau đớn, không trách móc, chỉ im lặng nghe em nói. Em rất yêu tôi, chính vì tình yêu đó em không muốn giấu tôi bí mật đau khổ ấy, em quyết định cho tôi biết và chấp nhận chia tay. Tôi thương em, yêu em lại lo em nghĩ quẩn nên quên hết mọi thứ trong quá khứ của em, động viên em vượt qua nỗi đau bằng chính tình yêu của mình. Sau một thời gian, tình yêu của tôi và em lại nồng thắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sóng gió thứ hai đến từ phía gia đình tôi. Các bạn thử nghĩ xem, tôi là một học viên sĩ quan trong quân đội, em lại là một cô gái chưa học hết phổ thông trung học, làm công nhân, liệu tình yêu và hạnh phúc có mỉm cười? Gia đình tôi và cả họ hàng phản đối kịch liệt, không ai chấp nhận cho tôi yêu và lấy em. Mẹ tôi sang tận nhà em để phản đối và nói rõ quan điểm với em.
Em đã khóc, khóc rất nhiều và cũng đã mấy lần muốn chia tay những mong sau này tôi được hạnh phúc trọn vẹn. Tôi hiểu tâm lý của bố mẹ, ông bà chỉ mong tôi hạnh phúc và có được một cô vợ có nghề nghiệp ổn định. Nhưng điều bố, mẹ không hiểu được đó là tôi yêu em và chỉ thật sự hạnh phúc khi có em bên đời. Từ lo cho con, mong muốn con mình có hạnh phúc và cuộc sống sung túc mà bố, mẹ trở nên ích kỷ.
Đứng giữa tình yêu và chữ hiếu tôi thật sự khó xử, nhưng tôi vẫn quyết định đi theo tiếng gọi con tim mình và tích cực động viên, tâm sự để đả thông tư tưởng cho bố mẹ. Mưa dầm thấm lâu, bố mẹ nào cũng thương con, vì con cái và cuối cùng bố mẹ tôi đã đồng ý cho tôi và em cưới nhau. Ra trường sau hai năm, tôi về cưới em. Hạnh phúc đã mỉm cười thật sự, tôi và em đã là vợ chồng.
Đứa con trai đầu lòng ra đời, đánh dấu bước ngoặt cho hạnh phúc gia đình. Ông, bà nội vui mừng khi có cháu để bồng bế, vợ chồng tôi có thêm sợi dây gắn chặt tình yêu và hạnh phúc. Nếu tôi không đủ tin, không đủ sự kiên trì và vị tha có lẽ tôi và em không thể đến được với nhau.
Hạnh phúc gia đình tôi, phía trước vẫn còn nhiều khó khăn vất vả, nhưng tôi vẫn tin vào sức mạnh tình yêu. Sự đồng thuận vợ chồng sẽ giúp gia đình tôi vượt qua tất cả.
Cảm ơn bạn đã chia sẽ tâm sự của mình và hãy tiếp tục chia sẽ vui buồn vì chúng tôi luôn sẳn sàng lắng nghe tâm sự của bạn.Tham gia đọc truyện cùng taoiumay.xyz để cuộc sống ý nghĩ hơn.
0 nhận xét