Dù đôi chân tật nguyền nhưng những chàng trai này vẫn biết dùng đôi tay để đi tìm con chữ.
Cậu học trò người Thái 10 năm bò đến trường
Lương Văn Mậu và câu chuyện đến trường của em đã trở thành tấm gương sáng về nghị lực vượt khó và tinh thần hiếu học ở vùng đất nghèo khó Minh Phương (xã Lượng Minh, TP. Việt Trì, tỉnh Phú Thọ). Mậu bị tật nguyền từ khi mới sinh ra, gia cảnh rất khó khăn nên chưa bao giờ em được đi bệnh viện điều trị.
Đôi chân tật nguyền thế nhưng cậu học trò người Thái chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ đến trường của mình. Em quyết tâm học để thay đổi số phận của mình.
Con đường đến trường dài khoảng 1km, bạn bè đi mất 15 phút còn Mậu phải mất cả tiếng đồng hồ. Đôi bàn tay em đã hằn bao vết chai sẹo khi 10 năm qua phải bò đến trường. Đá cứa vào tay đau rát nhưng Mậu vẫn quyết tâm nuôi ước mơ học để thoát nghèo của mình.
Để đến được ngôi trường cấp 2 đang theo học, Mậu phải vượt qua 100 bậc đá. Những người có đôi bàn chân lành lặn cũng mệt phờ mỗi lần vượt qua con đường ấy. Vậy mà Mậu vẫn kiên trì bò lê trên từng bậc đá để đến lớp.
Hồ Văn Đào – cậu học trò không đi dép
Hồ Văn Đào tại bản Ngược, xã Pa Nang, huyện Đăkrông, tỉnh Quảng Trị vẫn được gọi là “cậu học trò không đi dép”. 12 năm trước đôi bàn chân của em bị hoại tử sau một trận sốt rét. Không thể đi lại bình thường như các bạn nhưng em vẫn không từ bỏ việc học.
Lên 7 tuổi cậu học trò Vân Kiều, Hồ Văn Đào bắt đầu hành trình “bò lê” đến trường của mình. Nhưng đến khi vào cấp 2, do quãng đường từ nhà đến trường quá xa (20km) nên em phải nghỉ học.
Thương học trò và cảm phục trước tinh thần hiếu học của em, thầy cô tại trường THCS Pa Nang đã đón Đào về ở cùng trong khu nội trú và em trở thành “đứa con chung” của tất cả giáo viên ở đây.
Hồ Văn Đào lại có thể tiếp tục được đi học để thực hiện ước mơ trở thành cử nhân tin học của mình. Và trong những ngày này, ước mơ giản dị của cậu học trò Vân Kiều chỉ là có một đôi dép phù hợp để em có thể đi được.
Cậu bé người Mông 7 năm bò đến trường
14 tuổi và chỉ nặng 23kg cùng với đôi bàn chân tật nguyền, nhưng cậu học trò Lầu A Sáng đã tự viết lên câu chuyện cổ tích cho chính mình khi bò đến lớp trong 7 năm qua. Khi mới lọt lòng, Sáng bị tật ở chân và có một khối u bên mông. Dù đã được chữa trị nhưng Sáng vẫn không thể đi lại bình thường như những đứa trẻ khác.
Khi bố mẹ đưa Sáng đến trường xin học, thầy cô không đồng ý bởi cả trường không ai bị tật như em. Nhưng cậu học trò Lầu A Sáng vẫn bò đến trường chỉ để được nhìn thấy các bạn học. Cảm động trước cậu bé nghị lực và sự ham học, cô giáo thương nhận em vào lớp để em được đi học như bạn bè.
5 năm học tại trường Tiểu học 19/5, mỗi ngày phải vượt qua quãng đường dài 300m lổn nhổn sỏi đá. Nhưng có đến 4 năm, Sáng đều đạt danh hiệu học sinh tiến tiến của trường.
0 nhận xét